Được tạo bởi Blogger.

Trần Minh Cường và phong cách kể chuyện độc bản qua “Những mảnh vỡ”

Ít ai biết rằng người viết nên những dòng tản văn đầy cảm xúc trong Những mảnh vỡ từng là một đạo diễn sân khấu nhiều kinh nghiệm. Và có lẽ, chính xuất phát điểm ấy đã khiến cách kể chuyện của Trần Minh Cường không giống ai - vừa đời, vừa điện ảnh, vừa sân khấu - tạo nên một phong cách đặc biệt: viết bằng hình ảnh, bằng âm thanh, và bằng cả ánh sáng của ký ức.


Nếu sân khấu là nơi những nhân vật hóa thân và cất lời, thì trang viết của Trần Minh Cường cũng chính là một sân khấu khác - nơi những kỷ niệm cũ, những câu chuyện đã qua, những bóng hình không còn hiện hữu… bước ra và đứng yên đó, lặng lẽ nhìn người đọc bằng ánh mắt buồn sâu thẳm.


Trong tản văn “Sài Gòn và cô em tóc thề ngày cũ”, độc giả không chỉ thấy một thành phố đổi thay, mà còn nghe được tiếng gió thoảng qua mái tóc dài ngày xưa, ngửi thấy mùi dầu Cô Ba thoảng qua trong hư ảo, cảm nhận được sự trống rỗng khi người cũ thay đổi - tất cả như một cảnh sân khấu được dàn dựng đầy ẩn ý. Không gian ấy không cố làm xúc động, nhưng chính sự tĩnh lặng lại làm nghẹn lòng.


Hay trong “Chiều buồn hay là mắt em”, câu hỏi “Chiều có buồn, hay là mắt em buồn?” không chỉ là một thắc mắc tình cảm, mà là một cú lia máy chậm - kiểu góc quay gần trong nghệ thuật sân khấu - để soi chiếu vào đôi mắt người từng thương. Đằng sau đó là ánh đèn vàng cuối chiều, là tiếng lá rơi khẽ chạm mặt đường, là âm thanh của nỗi cô đơn chưa kịp gọi tên.


Cái hay của Trần Minh Cường không chỉ là cảm xúc, mà còn là kỹ thuật dựng cảnh rất có nghề. Anh viết như thể đang đạo diễn một vở kịch tâm lý - nơi nhân vật chính là những mảnh đời nhỏ, và sân khấu là những trang giấy trắng. Anh không kể nhiều, không giải thích nhiều, chỉ gợi - nhưng gợi đúng. Gợi đến đâu, tim người đọc nhói đến đó.


Có lẽ vì thế mà Những mảnh vỡ không giống bất kỳ tập tản văn nào khác. Nó không chỉ là sự giãi bày của người viết, mà còn là sự dẫn dắt cảm xúc rất tinh tế dành cho người đọc. Từng đoạn văn như từng màn kịch - ngắn thôi, đơn giản thôi - nhưng khi khép lại, vẫn còn nguyên dư vị, như ánh đèn sân khấu vẫn còn vương nơi sàn gỗ sau khi màn nhung buông xuống.


Từ đạo diễn sân khấu đến người kể chuyện bằng chữ viết, Trần Minh Cường không thay đổi con đường - anh chỉ chuyển đổi phương tiện biểu đạt. Và chính nhờ điều đó, anh đem lại cho tản văn Việt một hơi thở mới - nơi ký ức được thắp sáng như một vở diễn không hồi kết, mà người đọc chính là khán giả của chính mình.

Alex
Đề cử Giải thưởng BESTFACE AWARDS 2025

🎁 Đăng ký đề cử Gương Mặt Xuất Sắc Của Năm 2025, nhận ngay 20 bài đăng miễn phí trên Giaitrivanhoa.vn (còn 19 bài) cùng chuyên mục !

Tham gia CLB Gương Mặt Trẻ để cùng chia sẻ những khoảnh khắc thú vị cùng BESTFACE 2025!
Liên hệ tin bài, họp báo, bảo trợ truyền thông: media@goldstar.com.vn